những tháng năm rực rỡ review

Với gần như trường đoạn ca vũ đầy màu sắc trên màn ảnh, tháng Năm tỏa nắng rực rỡ tìm thấy niềm vui giữa những khoảnh tương khắc bạo lực, sự phân chia rẽ và chết choc - cho tất cả thấy rằng đôi khi trận đánh khó nhất bọn họ chiến đấu vào đời là sống trong chính bạn dạng thân mình. Director"s Biography 2. Dốc Nhà Bò - con dốc của "Tháng năm rực rỡ" Không đơn thuần là một lối đi lại, con dốc cuối đường Đào Duy Từ ở thành phố Đà Lạt từ lâu đã là điểm 'sống ảo' ở Đà Lạt khá HOT từng xuất hiện trong các bộ phim và MV ca nhạc, mà gần đây nổi lên như một hiện tượng là "Tháng năm rực rỡ". Tháng năm rực rỡ dễ dàng chạm đến cảm xúc chân thực nhất của người xem, chưa kể bên cạnh đó còn là những hồi tưởng ngọt ngào về trào lưu thời trang thập niên 70 đầy xuyến xao. Tháng năm rực rỡ là cả tuổi thanh xuân của chúng ta! Cùng điểm qua những bộ cánh mang Cô là 1 trong những ca sĩ download giọng hát ttách phụ. Trong khi, cô còn giúp diễn viên lồng tiếng, bạn dẫn lịch trình tại toàn quốc. Hoàng Yến Chibi sinh ngày 8 tháng 12 năm 1995. Tuy bắt đầu 26 tuổi nhưng cô bé ca sĩ đang thành công rực rỡ tỏa nắng trên con phố sự nghiệp Bỏ túi ngay review hơn 40 homestay Đà Lạt giá rẻ, view đẹp, sang - xịn - mịn, không thể bỏ qua. 2.2 Tháng Năm Rực Rỡ Homestay; 2.3 Củi Homestay Các container được sơn lại với các màu sắc rực rỡ, sau đó cải tiến thành các phòng nghỉ cực kì lung linh không kém homestay nào. materi pkn kelas 11 semester 2 pdf. Ảnh sưu tầm“Bố hỏi tôi rằng“Nếu được sinh ra lần nữa thì con muốn trở thành gì?”Tôi đã dõng dạc trả lời“Thưa bố, con muốn trở thành bố ạ.”Bố tôi hỏi tiếp“Còn rất nhiều điều khác tốt hơn, tại sao con lại muốn là bố?”Tôi thoáng bối rối nhưng vẫn nói rằng“Bởi vì con muốn biết tấm lòng của bố sau khi sinh con ra đời.”Bố tôi khóc.”Đó là một cuộc nói chuyện nhỏ giữa cậu bé Ah Reum và bố cậu, người bố sinh ra cậu năm mười bảy tuổi và giờ đây, cậu cũng đang ở cùng độ tuổi đó­. Vốn dĩ câu chuyện rất đỗi bình thường, nhưng với Ah Reum đó lại là một câu chuyện khác, khi cậu mắc chứng lão hóa sớm. Cậu bé mười bảy tuổi mang thân hình già nua của ông lão tám mươi tuổi, đó là lí do vì sao bố cậu khóc.“Những tháng năm rực rỡ” là một câu chuyện nhẹ nhàng được kể dưới góc nhìn của cậu bé Ah Reum mười bảy tuổi, mang trong mình một chứng bệnh không thể chữa lành, chỉ có thể kéo dài sự sống nhờ thuốc men và thường xuyên phải nhập viện điều trị. Hẳn chúng ta đều biết trước được kết cục bi thươn­g của câu chuyện, nhưng khi được cảm nhận qua lời kể của Ah Reum, mọi thứ bỗng trở nên trong trẻo như một dòng suối, thỉnh thoảng khiến lòng mình quặn lên một cơn đau thắt rồi ngay lập tức được xoa dịu bởi chính dòng nước tinh khiết câu chuyện về cặp đôi bố mẹ trẻ còn chưa kịp trưởng thành đã phải vật lộn với cuộc đời nuôi lớn đứa con đau ốm nhưng luôn biết cách yêu thương cậu hơn ai hết, về một cậu bé không biết liệu mình có thể đón sinh nhật tiếp theo hay không nhưng chưa bao giờ thôi háo hức với thế giới xung quanh mình, cậu sống không uổng phí một giây nào trong cuộc đời, và không một giây nào thôi xinh đẹp, thôi rực câu chuyện khiến người đọc không thôi thổn thức, không thôi yêu mến con người và cuộc đời, và không thôi tự hỏi rằng liệu mình đã sống hết mình với khoảng thời gian quý báu mà mình may mắn nhận được hay món quà cho những ai đang lạc lối giữa cuộc Chuyền Tay Cuốn truyện "Những tháng năm rực rỡ" kể về Ah Reum, cậu bé 17 tuổi mang vẻ già nua của ông lão 80 do mắc hội chứng lão hóa đang xem Những năm tháng rực rỡAe Ran Kim,tốt nghiệp khoa Biên kịch Đại học Nghệ thuật quốc gia Seoul, chủ nhân của nhiều giải thưởng văn học Hàn Quốc danh giá như giải Lee Hyo-seok, giải Shin Dong-yeop, giải Lee Sang…Đặc biệt, năm 2005, tập truyện ngắnBố ơi, chạy điđã giúpAe Ran Kim trở thành nhà văn trẻ nhất từng nhận giải thưởng văn học Hankook Ilbo uy tín đầy thuyết phục khi mới 25 tuổi và được đánh giá là cây viết trẻ tài năng của làng văn học Hàn tác phẩm của Ae Ran Kim tập trung vào hình ảnh con người trong cuộc sống hiện đại, đưa ra cái nhìn mới mẻ về xu hướng thay đổi của xã hội, nhưng đủ khéo léo, thuyết phục và nhận được cảm tình của độc tháng năm rực rỡkể về mộtcâu chuyện cảm động xoay quanh tình cảm, sự yêu thương giữa các thành viên trong gia đình kỳ lạ có bố mẹ trẻ nhất và đứa con già nhất hẳncũng đã quen thuộc với các khán giả Việt Nam qua bộ phim cùng tên doSong Hye Kyovà Kang Dong Won thủ chuyện được dẫn dắt bởi giọng kể của Ah Reum, một cậu bé tuy mới 17 nhưng đã có hình hài của cụ ông 80. Những nỗi đau mà em và gia đình phải gánh chịu đôi khi được bộc lộ qua giọng văn ngây ngô và góc nhìn trong sáng, có lúc thốt lên những câu hỏi khiến người ta khó thốt nên lời.“Bố mẹ có tôi khi mới mười bảy nay tôi vừa tròn mười chẳng có cách nào để biết chắc tôi có thể lớn lênthành mười tám hay mười chín tuổi hay đó không do chúng tôi định duy nhất chúng tôi biết, là thời gian không còn nhiều.”Ah Reum mang trong mình căn bệnh quái ác, em không biết liệu còn có thể đón sinh nhật tiếp theo. Nhưng trái tim yếu ớt chưa lúc nào thôi háo hức rộn ràng trước vẻ đẹp của cuộc sống, ngôn từ, tình cảm gia đình, cùng chút rung động đầu đời với “cô bạn” qua thư… Và cuộc sống, dẫu ngắn, dẫu dài, vẫn là những tháng năm rực rỡ trong quãng thời gian cậu "tồn tại".Xem thêm Hướng Dẫn Tưới B1 Cho Lan Vào Thời Điểm Nào? Hướng Dẫn Tưới Cây Hoa Lan Bằng Vitamin B1Nhìn những đứa trẻ bằng tuổi, cậu bé Ah Reum không khỏi chạnh lòng.“Những đứa trẻ cứ lớn nhanh như tôi thì già đi trông thời gian một tiếng với ai đó, đối với tôi như một ngàyvà một tháng đối với người khác lại là một năm với giờ tôi còn già hơn cả bố nhìn vào tôi để thấy được khuôn mặt lúc ông tám mươi tuổi. Còn tôi nhìn vào bố để bắt gặp hình ảnh khi tôi ba mươi tư. Có một sự đối lập, phản chiếu giữa một tương lai chưa đến và một quá khứ chưa và bố tôi thường hỏi nhau rằngLàm bố mẹ ở tuổi mười bảy có phù hợp hay không?Mất đứa con ở tuổi ba tư có phù hợp hay không?”Cha mẹ cậu dường như đâu đó trong tiềm thức vẫn mắc kẹt ở tuổi 17 lúc sinh ra cậu, nhưng chắc chắn họ biết cách yêu thương cậu hơn ai hỏi tôi rằng“Nếu được sinh ra lần nữa thì con muốn trở thành gì?”Tôi đã dõng dạc trả lời“Thưa bố, con muốn trở thành bố ạ.”Bố tôi hỏi tiếp“Còn rất nhiều điều khác tốt hơn, tại sao con lại muốn là bố?”Tôi thoáng bối rối nhưng vẫn nói rằng“Bởi vì con muốn biết tấm lòng của bố sau khi sinh con ra đời.”Bố tôi phẩmNhững tháng năm rực rỡ từng lấy đi nước mắt của hàng triệu độc giả. Khi gấp lại cuốn sách, qua những lời tâm sự của nhân vật chính, bạn đọc sẽ quý trọng, thêm yêu cuộc sống của chính bản thân mình.***Bố mẹ có tôi khi mới mười bảy nay tôi vừa tròn mười chẳng có cách nào biết chắc tôi có thể lớn lên thành mười tám hay mười chín tuổi hay đó không do chúng tôi định duy nhất chúng tôi biết, là thời gian không còn đứa trẻ cứ lớn nhanh như tôi thì già đi trông thời gian một tiếng với ai đó, đối với tôi như một một tháng đối với người khác lại là một năm với giờ tôi còn già hơn cả bố nhìn vào tôi để thấy khuôn mặt mình khi tám mươi tuổi. Còn tôi nhìn vào bố để tìm hình ảnh khi tôi ba mươi tư. Có một sự đối lập, phản chiếu giữa một tương lai chưa đến và một quá khứ chưa và bố tôi thường hỏi nhau rằngLàm bố mẹ ở tuổi mười bảy có phù hợp hay không?Mất đứa con ở tuổi ba mươi tư có phù hợp hay không?§Bố hỏi tôi rằng“Nếu được sinh ra lần nữa thì con muốn trở thành gì?”Tôi đã dõng dạc trả lời“Thưa bố, con muốn trở thành bố ạ.”Bố tôi hỏi tiếp“Còn rất nhiều điều khác tốt hơn, tại sao con lại muốn là bố?”Tôi thoáng bối rối nhưng vẫn nói rằng“Bởi vì con muốn biết tấm lòng của bố sau khi sinh con ra đời.”Bố tôi đây là câu chuyện về một cặp cha mẹ trẻ nhất và một đứa con già nhất.“Mỗi khi một ngọn gió thổi qua, vốn từ vựng ít ỏi trong tôi lại xáo trộn dữ dội. Giống như những chú cá bị hong khô trong chính làn gió biển mặn mòi, những từ ngữ đó khiến tôi thấy thể tích cơ thể mình như đang bị thu nhỏ lại giữa một không gian cứ rộng ra mãi. Hồi nhỏ, tôi hay tập viết lại tên các sự vật mà tôi học phát âm lần đầu. Đây là “tuyết”, kia là “đêm”, đằng xa là “cái cây”, dưới chân có “đất”, “tang sin”* nghĩa là “bạn”... Tôi tập làm quen với cuộc sống bằng âm thanh, rồi sau đó mới dần dần tập viết lại từng âm tiết một. Cho đến bây giờ, đôi khi tôi vẫn thấy ngạc nhiên rằng mình đã biết đến tên các sự vật theo cái cách như thế.”Thuở nhỏ, tôi nói ríu ran suốt cả ngày. “Mẹ ơi, cái này là cái gì thế ạ? Cái kia là cái gì hả mẹ?” Tôi cứ nói luôn miệng như vậy khiến mọi người xung quanh phải chóng mặt với tôi. Mọi cái tên đều trong sáng và nhẹ nhàng đến mức chẳng thể dính được vào sự vật. Và tôi thì cứ hỏi đi hỏi lại những điều hôm qua tôi đã nghe, hôm kia tôi đã học, như thể mới lần đầu tiên. Chỉ cần tôi đưa ngón tay lên chỉ, là những từ ngữ, những âm thanh lạ lùng đó lại đua nhau rớt ra khỏi miệng mọi người trong nhà tôi. Dường như khi tôi cất tiếng hỏi thì thứ gì đó sẽ chuyển động giống như là cảnh vật đung đưa trong gió vậy. Vì thế, tôi khá là thích thú câu hỏi “Cái này là cái gì?” Thậm chí tôi còn thích câu hỏi này hơn cả câu trả lời của mọi người.“Bi” thì là mưa, “nat” thì là ban ngày, “yeo-rưm” thì là mùa hè... Mỗi ngày trôi qua tôi lại học được kha khá từ vựng. Có những từ tôi hay nhắc đến và cũng có những từ tôi chẳng sử dụng bao giờ. Người ta bảo rằng cứ gieo thứ gì xuống mặt đất thì ắt sẽ có cái gì đó khẽ cựa mình nhô lên như mầm cây. Khi tôi gọi “yeo-rưm” là mùa hè, dường như tôi có thể sở hữu nó. Tôi tin như vậy và còn hỏi nhiều hơn. Cái này gọi là “đất”, cái này gọi là “cây”, còn đây nữa là “bạn”... Cái này, cái kia, cái đó, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại và chuyển động theo nhịp hơi thở của tôi. Nếu tôi phát âm từ “kư-keot” cái đó, tôi cảm thấy một vòng tròn đồng tâm bắt đầu mở rộng ra từ âm thanh “cái đó”. Thỉnh thoảng tôi còn cảm thấy nó to lớn như thế giới của tôi giờ tôi đã biết gần hết những từ cần thiết cho cuộc sống của tôi. Điều quan trọng nhất có lẽ là những từ đó đo đếm được độ rộng lớn của cái thế giới bên ngoài cứ ngày một thu nhỏ cơ thể của tôi. Khi nói từ “gió”, tôi mường tượng ra hàng nghìn phương hướng thay vì chỉ là bốn phương. Khi nói từ “phản bội”, tôi thấy mình như đang đuổi theo bóng cây thánh giá cứ đổ lúc một dài hơn dưới ánh hoàng hôn. Khi gọi tiếng “bạn”, tôi như đang thăm dò một vùng đất bằng phẳng, ẩn giấu chiều sâu thăm thẳm, tựa như có lớp tuyết phủ che lấp một khe hở sâu bên dưới. Dường như đó cũng là việc khó khăn nhất trên đời này. Gió vẫn cứ thổi như thế, và tôi, từ khi sinh ra chưa từng một lần được trẻ. Vậy nên, đương nhiên là những lời tôi nói cũng vậy thôi. Lost your way?Sorry, we can't find that page. You'll find lots to explore on the home page. Error Code NSES-404FROM LOST IN SPACEBuild Identifier vbfa0ae09Instance 48ea1563-e23f-4003-9784-a4f4737bb30eRequest Id cfbdc91a-d12f-451f-9e58-7f55201c83c3-306405154 17 tuổi nhưng lại mang thân hình của cụ ông tuổi 80, cậu bé Ah Reum không chỉ thổi một làn gió nhẹ nhàng, hồn nhiên, đầy ước mơ của tuổi trẻ mà cả một cơn gió lạnh lẽo đầy xúc động qua trái tim độc giả với những nỗi lòng thầm kín của tuổi trẻ, với những nỗi đau chẳng kéo dài được mãi. “Bố mẹ có tôi khi mới mười bảy tuổi. Năm nay tôi vừa tròn mười bảy. Cũng chẳng có cách nào để biết chắc tôi có thể lớn lên thành mười tám hay mười chín tuổi hay không. Điều đó không do chúng tôi định đoạt. Điều duy nhất chúng tôi biết, là thời gian không còn nhiều.” Cặp cha mẹ có trẻ măng lại có đứa con già cỗi? Khó tin nhưng đó là câu chuyện có thật trong tác phẩm “Những tháng năm rực rỡ” của Ae-ran Kim. Ah Reum là kết quả của một mối tình vụng dại đầy lãng mạn ở tuổi 17 của bố mẹ cậu. Và khi cậu đến tuổi 17 ấy, cậu lại mang trong mình căn bệnh lão hóa sớm hiếm gặp khiến thân hình của cậu trông như ông lão tuổi 80. Dù cha mẹ Ah Reum sinh cậu sớm thế và vấp phải sự phản đối và dè bỉu của mọi người nhưng họ hết mực yêu thương cậu hơn tất thảy, kể cả khi cậu mang căn bệnh hiểm nghèo kia. “Những đứa trẻ cứ lớn nhanh như thổi. Còn tôi thì già đi trông thấy. Khoảng thời gian một tiếng với ai đó, đối với tôi như một ngày và một tháng đối với người khác lại là một năm với tôi. Bây giờ tôi còn già hơn cả bố tôi.” Đau khổ, dằn vặt bởi những thiệt thòi mà mình phải chịu, Ah Reum không hề tỏ ra nhụt chí hay buông xuôi mà cậu vẫn luôn giữ những khao khát của riêng mình, cho dù điều đó khó hoặc không thể nào thành hiện thực. Hành trình đến tuổi 17 của Ah Reum có thể là ngắn so với nhiều người, nhưng với cậu, phần thanh xuân bị số phận đánh cắp ấy lại là những tháng năm rực rỡ nhất trong cuộc đời cậu. Cuộc đời tuy ngắn, nhưng lại là những thước phim kỷ niệm rực rỡ sắc màu. [Review] – Những Tháng Năm Rực Rỡ – Ae-ran Kim Khác với những đứa trẻ khác, Ah Reum dù mới 17 đã đánh mất đi vẻ thanh xuân ấy trên cơ thể mình. Dù cố gắng, dù tự nhủ bao nhiêu đi nữa, trong lòng em là một nỗi day dứt không ngớt về số phận của mình. Tất nhiên, em dù tỏ vẻ già dặn nhưng cử chỉ, lời nói, tâm tư vẫn chỉ 17, không hơn không kém. Nhưng cách em nói, khiến những kẻ như mình phải xót xa, phải biết trân trọng thanh xuân của mình, dù chẳng mấy tốt đẹp lắm. Ở tuổi 17, Ah Reum đã có sự kiên cường, ý chí mạnh mẽ vượt qua bệnh tật hơn hẳn bất cứ người lớn nào. Cậu cũng có mơ ước, cũng có những khát khao cho riêng mình, nhưng vì căn bệnh, cậu phải bỏ qua nó để tiến gần hơn với sự hão huyền. Cho đến tận những trang cuối tác phẩm, Ah Reum vẫn không hề hối tiếc về những năm tháng rực rỡ của mình, không hề oán trách căn bệnh đã cướp đi tuổi thanh xuân cậu xứng đáng được tận hưởng. Đến tận cuối cùng, cậu vẫn hạnh phúc với mọi thứ, với mọi tình cảm dạt dào như biển cả. Đó có lẽ là món quà mà cậu không cần phải đi hết cuộc đời mới tìm kiếm được. Thanh xuân của Ah Reum chẳng ảm đạm chút nào, màu tình yêu quá rực rỡ đã nhuộm hết cả quãng đời ngắn ngủi của cậu rồi. Đọc những trang sách bộc lộ tâm tư của cậu bé, tôi không ngừng tự vấn rằng, mình đã đủ mạnh mẽ, đã ước mơ đủ lớn và đủ quyết tâm để theo đuổi hay chưa. Người ta còn không có cơ hội để làm điều đó, bản thân may mắn hơn, lại không thể làm điều đó một cách nghiêm túc. Những thứ ở hiện tại đều vô cùng quý giá, quá khứ có không tốt đẹp thì cũng đã trôi qua, tương lai còn chưa đến, sao lại phải lo lắng? Ah Reum đã dạy cho mình những bài học đơn giản như thế. Ở tuổi 17, mình đã làm gì và được gì? Tôi cũng chợt bật khóc khi thấy rằng suốt 17 năm qua, Ah Reum chẳng thể đến trường, cậu cũng chẳng có bạn bè nào ngoài cha mẹ và người hàng xóm, và sau này là cô bé trao đổi thư bí ẩn. Cậu cũng khao khát được yêu, được trở thành người cậu muốn, được làm những điều phi thường như bất kỳ ai khác. Nhưng số phận quá nghiệt ngã đã cướp đi của cậu mọi thứ. Tôi nghĩ rằng thà rằng được trao cơ hội và không làm được hay không có cơ hội để làm được, điều nào đau khổ hơn? Tôi nghĩ tôi biết câu trả lời chính xác, và bạn cũng vậy. Cuộc sống của tôi có thể dài hơn, may mắn hơn Ah Reum nhưng tôi vẫn chưa làm được gì cả. Tôi chán nản, tôi tuyệt vọng và chẳng thể làm gì hơn. Đến câu chuyện của cậu bé, tôi mới nhận ra rằng, tôi còn trẻ, còn rất nhiều thời gian, và tôi làm sao có thể bỏ cuộc khi mà có những người đã bị tước đi cơ hội bắt đầu. Điều bất ngờ duy nhất trong mạch truyện này có lẽ là tác phẩm “để đời” của Ah Reum vào cuối truyện. Một câu chuyện tình của hai thanh niên 17 tuổi như cậu, nhẹ nhàng, hồn nhiên và đầy ngây dại. Đó là tình yêu tưởng tượng của chính cậu hay là mối tình của cha mẹ cậu? Giọng văn dù già dặn nhưng vẫn rất hồn nhiên, thuần khiết của một đứa trẻ. Dẫu Ah Reum có cố “người lớn” cỡ nào đi nữa, ngôn từ của em cũng chỉ là 17, ngây ngô và thuần khiết, không lẫn vào đâu được. Đó là điều tuyệt vời mà tác giả Ae-ran Kim đã làm được. Cốt truyện cũng không hề phức tạp, chỉ là lời kể của Ah Reum về gia đình, về quá trình chống lại bệnh tật và những câu chuyện đời tư xung quanh cậu bé. Nhưng đơn giản không có nghĩa là nhàm chán? Bạn chắc chắn sẽ phải đọc đi đọc lại nhiều lần nữa để cảm nhận hết những cảm xúc chan chứa trong mỗi dòng văn này. Tác phẩm tuyệt vời này cũng đã được chuyển thể thành bộ phim cùng tên cực kỳ ăn khách và gây xao động trái tim bao người vào năm 2014 với hai diễn viên chính là Song Hye-kyo và Kang Dong-won. Đánh giá 9,5/10 At the hideaway of Qui Dinh Thời lượng 114 phút Đạo diễn Nguyễn Quang Dũng Diễn viên Hồng Ánh, Thanh Hằng, Mỹ Duyên, Mỹ Uyên, Hoàng Oanh, Hoàng Yến Chibi, Jun Vũ, Khổng Tú Quỳnh Tháng năm rực rỡ là phần phim remake dựa trên bản gốc Sunny 2011 của Hàn Quốc được thực hiện bởi đạo diễn Dũng “khùng” và những người đẹp tên tuổi như Hồng Ánh, Thanh Hằng, Mỹ Duyên cũng như các hot girl đình đám hiện nay như Jun Vũ, Khổng Tú Quỳnh, Hoàng Yến Chibi. Hãy cùng Ghiền review tháng năm rực rỡ xem những cô gái của chúng ta rực rỡ như thế nào nhé. Cốt truyện Phim là một câu chuyện đan xen hai thế hệ cách nhau 25 năm, theo chân của Hiểu Phương Hồng Ánh – Hoàng Yến Chibi – một phụ nữ có cuộc sống thành đạt và một gia đình hạnh phúc. Trong một lần vào bệnh viện thăm mẹ mình, Hiểu Phương vô tình gặp lại Mỹ Dung Thanh Hằng -Hoàng Anh là trưởng nhóm Ngựa Hoàng đang đau đớn đấu tranh với căn bệnh ung thư quái ác. Trước lúc Mỹ Dung ra đi, Hiểu Phương muốn thực hiện tâm nguyện của Mỹ Dung – tìm lại các thành viên còn lại của nhóm Ngựa Hoang năm xưa đã thất lạc nhau do chiến tranh sắp đi vào hồi kết năm 1975. Bằng cách đan xen những hình ảnh của quá khứ và thực tại năm 2000, người xem sẽ được tác giả giới thiệu về từng thành viên của nhóm Ngựa Hoang, tình cảm họ dành cho nhau và những biến cố cuộc đời cũng như sự thay đổi của bản thân mỗi người. Bởi vì Ghiền review chưa xem phiên bản Hàn của phim này nên Ghiền review sẽ đánh giá phim dựa trên trải nghiệm phim mà mình có được sau khi xem. Đối với mình, phim là một câu chuyện đẹp giữa các cô gái trong thời kỳ biến loạn của đất nước và việc lấy trọng tâm tình bạn sau bao năm xa cách làm chủ đề chính tạo ra nhiều hướng phát triển hay cho cốt truyện. Mình đặc biệt ấn tượng với ba phân đoạn trong phim Phân đoạn Hoàng Yến Chibi hát dưới mưa; Phân đoạn cảnh biểu tình và phân đoạn các cô gái cùng xem lại lưu bút ngày xưa. Các phân đoạn trên đều rất nghệ thuật và tạo cho người xem nhiều cảm xúc nhất phim. Phim cũng lột tả được sự nổi loạn của tuổi học trò, những tệ nạn xã hội và bạo lực học đường vây quanh các em học sinh cũng như những rung động đầu đời và nỗi buồn thất tình tuổi mới lớn. Tuy nhiên, cốt truyện của phim khá tốt nhưng theo mình vẫn còn thiếu một cái gì đó để khiến phim là một bộ phim hay. Đầu tiên là về tình bạn giữa các nhân vật. Ghiền review cảm thấy tình bạn của họ vẫn làm chưa tới, vẫn thiếu một cái gì đó gắn bó và sâu sắc để từ một cô học sinh mới nhút nhát có thể thân thiết được với nhóm trùm sò trong lớp cũng như tạo động lực để các thành viên gặp mặt và chia sẻ với nhau nhiều thứ như vậy. Thứ hai, phim không có cao trào chính mà chỉ là những tình huống mâu thuẫn nhỏ được đưa vào rồi giải quyết khá nhanh lẹ do đó khiến cho mạch phim có cảm giác hơi gấp nhưng lại cũng có những phân đoạn lê thê và khiên cưỡng như là đoạn đầu phim. Càng về sau mạch phim tốt hơn nhưng đoạn kết phim mình mong chờ một cách làm, một câu thoại hay một biểu cảm có thể khiến người xem rơi nước mắt nhưng thực sự không được như mình kỳ vọng. Nhìn chung, các nhà làm phim đã khai thác và Việt hóa tốt cốt truyện nhưng vẫn thiếu điểm nhấn và cao trào để lắng đọng nhiều hơn trong người xem sau khi xem xong. Ghiền review xin chấm cốt truyện 7/10 nhé. Hình ảnh Có vẻ như phim tập trung nhất về phần hình ảnh trong tất cả các khâu làm phim và vì vậy sự rực rỡ mà tựa phim nhắc tới có thể là do hình ảnh phim mang lại. Ghiền review xin nói về cách quay phim của Tháng năm rực rỡ vì có nhiều phân đoạn rất nghệ thuật mà những tưởng chỉ có ở phim Oscar của Hollywood mới làm được. Thực sự chất nghệ thuật trong những cảnh quay rất tốt làm cho việc đan xen giữa quá khứ và thực tại trở nên mượt mà và đầy cảm xúc. Như đã nói ở trên mình rất thích cảnh biểu tình ở giữa phim, không chỉ vì tính hài hước, sáng tạo mà còn sự nghệ thuật trong hình ảnh của phim. Điện ảnh thế giới đã có những hình ảnh lãng mạn kinh điển trong chiến tranh nhưng chắc chắn không có phim nào có thể sánh được sự đặc sắc về hình ảnh tình yêu của phim này với kỹ thuật Slo-motion vô cùng hợp lý của đạo diễn. Tuy nhiên, có một cảnh mà theo mình tác giả muốn tạo chất nghệ thuật cho phim, tuy nhiên cách thể hiện chưa đủ sức sáng tạo và hình tượng. Phần phục trang của phim thực sự rất bắt mắt, rất rực rỡ như những loài hoa ở xứ sở Đà Lạt trong phim. Mình không am hiểu về thời trang giai đoạn 1975 do những năm này mình chưa sinh ra nhưng cảm giác phục trang trong phim hơi màu mè như các MV Hàn Quốc và giống với các tiểu thư nhà giàu hơn là thực tế giai đoạn đất nước còn chia cắt. Đối với phần bối cảnh phim thì khung cảnh Đà Lạt những năm 1975 được dàn dựng khá tốt nhưng vẫn có cảm giác hơi hoạt cảnh, không thực sự chân thực. Đặc biệt cảnh của năm 2000 ngoài những chiếc xe oto cổ và chiếc cát sét xưa thì không có nhiều tình tiết giúp chúng ta phân biệt được phim đang ở năm 2000 hay là 2018 nữa. Phong cảnh ở Đà Lạt như các góc phố với bờ tường nhà bằng đá hiện lên phim rất đẹp nhưng lại có những cảnh như cảnh ở cảng biển trông khá là giả. Phần hình ảnh mình sẽ chấm 7/10. Âm thanh Nếu so với nhạc phim của phim remake Em là Bà nội của Anh thì Tháng năm rực rỡ không có những ca khúc nhạc phim có ấn tượng mạnh như những bài hát mà Miu Lê thể hiện, tuy nhiên nhạc phim vẫn rất hay, phản ảnh được hơi thở thời đại và thể hiện đúng nội dung phim cũng như tâm trạng của nhân vật. Ca khúc chủ đề của phim Tháng năm rực rỡ được Mỹ Tâm trình bày rất hay, rất thấm nhưng đáng tiếc chỉ để ở phần credit của phim. Ca khúc Nụ hôn đánh rơi là ca khúc chất nhất phim được viết ra như để giành cho Hoàng Yến Chibi khi vào vai Hiểu Phương vậy. Ghiền chấm 8/10 nhé. Diễn xuất Phim toàn là người nổi tiếng đóng, dù là vai phụ với 2-3 câu thoại cũng lựa những người đã quen mặt với khán giả vì vậy luôn tạo được cảm giác quen thuộc khi xem phim. Điểm cộng cho phần diễn xuất của phim đó chính là các diễn viên đều rất nhập vai, thể hiện tốt tính cách và tâm trạng của mình. Ghiền review thích nhất vẫn là chị Hồng Ánh vì đôi mắt và nụ cười rất có thần, rất nhập tâm và chỉ cần nhìn chị, nghe giọng chị thôi là chúng ta đã hiểu được chị đóng vai nhân vật nào. Nhân vật diễn xuất tốt tiếp theo chính là Minh Tuyền trong vai cô nàng mập Lan Chi với cách diễn hài hước và tự nhiên. Mình cũng rất thích cách diễn ngầu lòi của Hoàng Oanh khi đánh nhau nhưng do cô ấy đẹp quá và cười quá tươi nên khi không đánh nhau mình không thấy được chất đại ca của cô. Ngoài ra Jun Vũ với vẻ đẹp nhẹ nhàng nhưng lại lạnh lùng khiến nhân vật của cô cũng khá thú vị. Điểm trừ trong khâu diễn viên và diễn xuất đáng nói đến nhất đó chính là sự khác biệt tuổi tác khá lớn. Ở năm 1975, rõ ràng các nhân vật của nhóm Ngựa Hoang trừ Hoàng Yến Chibi và Trịnh Thảo có vẻ ai cũng già và lớn hơn những bạn học sinh trong lớp rất nhiều. Ở năm 2000, Thanh Hằng lại có vẻ trẻ hơn nhiều so với Hồng Ánh, Mỹ Duyên hay Mỹ Uyên. Chính điều này sẽ khiến bạn lăn tăn và ảnh hưởng đến việc trải nghiệm phim. Thanh Hằng diễn rất ngầu như một chị đại thực sự nhưng cách Thanh Hằng đối chọi với bệnh tật hay sự đau đớn mà cô phải chịu nó khá mờ nhạt nên thiếu thuyết phục người xem. Các diễn viên Khổng Tú Quỳnh và Jun Vũ hơi cường điệu hóa nhân vật của mình trong khi vai diễn của Mỹ Uyên và mỹ nhân bí mật thủ vai của Jun Vũ lúc về già lại không có nhiều đất diễn, khiến khản giả không nhớ tới nhiều sau khi xem phim. Cuối cùng, cách xây dựng nhân vật không rõ ràng hoặc không có sự phát triển khiến chúng ta đôi lúc ngơ ngác không biết cô gái/chàng trai trong phim thực sự là người như thế nào và tại sao họ lại làm như vậy? Ghiền chấm 7/10 cho diễn xuất của phim. Thang điểm quốc tế Không có Tóm lại, Việc yêu thích một bộ phim là tùy cảm nhận của mọi người và đối với Tháng năm rực rỡ cũng vậy. Trong suất chiếu sớm ngày hôm nay, mình để ý thấy có rất nhiều tiếng cười vang lên trong rạp và khi credit chạy ra thì đâu đó có một số tiếng vỗ tay tán thưởng dành cho phim, chứng tỏ phim đã giành được sự yêu mến và thành công trong lòng người hâm mộ. Đối với riêng Ghiền review, đây là một phim tốt của điện ảnh Việt Nam nhưng vẫn còn nhiều lỗ hổng làm giảm đi độ ghiền trong trải nghiệm phim. Mặc dù Ghiền review đánh giá vậy, nhưng các bạn hãy cứ ra rạp tận hưởng phim bằng một sự háo hức và một tâm thế yêu phim, bạn sẽ thưởng thức được phim một cách trọn vẹn nhất. Post Views

những tháng năm rực rỡ review