nua doi thanh tinh
Quan tâm đến người khuyết tật, bên cạnh các vấn đề về việc làm, giáo dục, y tế, tiếp cận… còn cần quan tâm đến đời sống tinh thần, tình cảm, tạo thêm điều kiện, cơ hội để người khuyết tật đến được với tình yêu, hôn nhân, hạnh phúc gia đình của mình
một đội công nhân có 18 người làm xong công việc trong năm ngày.hỏi nếu đội đó được bổ sung thêm 12 người nữa thì sẽ hoà
Tình đẹp đến mấy cũng sẽ tàn phai Replay Blog Radio: Để anh đưa em vào phố thu Blog Radio 776: Gặp lại nhưng không thể đi tiếp cùng nhau
Tính phần trăm hoàn thành công việc. Để đánh giá mức độ hoàn thành công việc, đôi khi người ta cũng dùng đến cách tính phần trăm. Ngoài ra, người ta còn ứng dụng và nâng cấp công thức để tính các tỷ lệ hoàn thành công việc dự kiến giúp hoạch định kế hoạch
Ban đầu vai Quỳnh búp bê đã được chính biên kịch Kim Ngân nhắm đến cho nữ diễn viên Kiều Anh của Phía trước là bầu trời. Biên kịch Kim Ngân cho rằng, Kiều Anh có đôi mắt đẹp và buồn, nữ biên kịch rất ấn tượng với đôi mắt của nữ diễn viên. Với biên kịch Kim
materi pkn kelas 11 semester 2 pdf. "Ai, chấp ta chi thủ, liễm ta nửa đời điên cuồng. Ai, hôn ta chi mắt, che ta nửa đời lưu ly." —— dẫn Hiểu Hòa, chỉ là cái bình thường mà thảm đạm nữ tử. Không có cái gì đặc sắc cố sự. Nửa đời tại thế kỷ 21, gia đình bình thường tam lưu sau khi tốt nghiệp đại học tiểu trợ lý, an phận lại nhỏ bé. Gặp gỡ Chu Duệ Đình, nhường nàng biết bình thường nữ tử vọng tưởng hạnh phúc sẽ thu được lão thiên gia chế nhạo. Cửa nát nhà tan sau mới hiểu được mạng của mình nguyên lai so với trong tưởng tượng còn nghèo hèn. Nửa đời tại Đại Thanh triều, Khang Hi triều tứ a ca môn hạ tiện tịch nô tỳ Vân Yên. Thanh xuyên nữ môn yêu hận tình cừu Ái Tân Giác La a ca nhóm nàng đều gặp qua. Có thể nàng không có xuyên qua nữ mỹ mạo, càng không có xuyên qua nữ ngạo khí, nàng luôn luôn hèn mọn cúi đầu quỳ xuống. "Tứ gia, nô tài chỉ là tiện tịch!" Nàng hoảng sợ rút về mình tay, quỳ phục tại tứ a ca Dận Chân bên chân. "Là ai" Dận Chân cúi đầu vuốt tay trái mình bên trên nhẫn ngọc "Lão bát, lão cửu, vẫn là lão thập tứ? Có lẽ, còn có lão thập tam." Nàng cứng đờ thân thể, đem đầu dùng sức đập hướng mặt đất, nước mắt nhỏ xuống tại băng lãnh trên mặt đất. "Tứ gia, nô tài chỉ là tiện tịch, thật không xứng hầu hạ gia." Dận Chân một thanh dùng sức kéo thức dậy bên trên nàng, đe dọa nhìn con mắt của nàng "Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi là ta Ái Tân Giác La Dận Chân nô tài, cả một đời đều là." Mỗi cái ban đêm, nàng vì hắn mài mực khoác áo, thay quần áo rửa chân. Mỗi cái sáng sớm, nàng vì hắn mặc quần áo chải đầu, bưng trà dâng nước. Nàng luôn luôn chưởng một chiếc ngọn đèn nhỏ, ngủ ở hắn bên ngoài thư phòng trên tiểu giường, tiễn hắn đi những nữ nhân khác trong phòng, lại chờ hắn trở về. Thật dài thật lâu khang ung năm tháng bên trong, nàng tổng đi ở sau lưng của hắn cách xa một bước, mặt mày thanh đạm cúi đầu. Mà đối mặt sinh tử lúc kiên quyết, tựa hồ đều khiến người có không chút nào luyến sinh ảo giác, một cái tùy thời có thể quay đầu biến mất không thấy gì nữa nữ tử. Có ít người giống một cốc trà xanh, uống thời gian càng nhiều, càng là quen thuộc ỷ lại. Có nàng ở địa phương, liền là nhà. Tất cả mọi người biết, đây là hắn Ái Tân Giác La Dận Chân nô tài, buộc tại hắn mệnh bên trên nha đầu. Tag Thanh xuyên cung đình hầu tước ngược tình cảm lưu luyến sâu biên giới tình ca Từ ngữ tìm kiếm Nhân vật chính Vân Yên Hiểu Hòa, tứ a ca Dận Chân ┃ vai phụ Bát a ca Dận Tự, chín a ca Dận Đường, thập tam a ca Dận Tường, thập tứ a ca Dận Trinh, Hoằng Huy, Ô Lạp Na Lạp thị, Niên Canh Nghiêu, Khang Hi, Phúc nhi, Bích Nguyệt chờ ┃ cái khác Thanh xuyên, Ung Chính, tứ gia, nửa đời thanh tình, Giản Lan. Ai, chấp ta chi thủ, liễm ta nửa đời điên cuồng. Ai, hôn ta chi mắt, che ta nửa đời lưu ly "Ai, chấp ta chi thủ, liễm ta nửa đời điên cuồng. Ai, hôn ta chi mắt, che ta nửa đời lưu ly." —— dẫn Hiểu Hòa, chỉ là cái bình thường mà thảm đạm nữ tử. Không có cái gì đặc sắc cố sự. Nửa đời tại thế kỷ 21, gia đình bình thường tam lưu sau khi tốt nghiệp đại học tiểu trợ lý, an phận lại nhỏ bé. Gặp gỡ Chu Duệ Đình, nhường nàng biết bình thường nữ tử vọng tưởng hạnh phúc sẽ thu được lão thiên gia chế nhạo. Cửa nát nhà tan sau mới hiểu được mạng của mình nguyên lai so với trong tưởng tượng còn nghèo hèn. Nửa đời tại Đại Thanh triều, Khang Hi triều tứ a ca môn hạ tiện tịch nô tỳ Vân Yên. Thanh xuyên nữ môn yêu hận tình cừu Ái Tân Giác La a ca nhóm nàng đều gặp qua. Có thể nàng không có xuyên qua nữ mỹ mạo, càng không có xuyên qua nữ ngạo khí, nàng luôn luôn hèn mọn cúi đầu quỳ xuống. "Tứ gia, nô tài chỉ là tiện tịch!" Nàng hoảng sợ rút về mình tay, quỳ phục tại tứ a ca Dận Chân bên chân. "Là ai" Dận Chân cúi đầu vuốt tay trái mình bên trên nhẫn ngọc "Lão bát, lão cửu, vẫn là lão thập tứ? Có lẽ, còn có lão thập tam." Nàng cứng đờ thân thể, đem đầu dùng sức đập hướng mặt đất, nước mắt nhỏ xuống tại băng lãnh trên mặt đất. "Tứ gia, nô tài chỉ là tiện tịch, thật không xứng hầu hạ gia." Dận Chân một thanh dùng sức kéo thức dậy bên trên nàng, đe dọa nhìn con mắt của nàng "Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi là ta Ái Tân Giác La Dận Chân nô tài, cả một đời đều là." Mỗi cái ban đêm, nàng vì hắn mài mực khoác áo, thay quần áo rửa chân. Mỗi cái sáng sớm, nàng vì hắn mặc quần áo chải đầu, bưng trà dâng nước. Nàng luôn luôn chưởng một chiếc ngọn đèn nhỏ, ngủ ở hắn bên ngoài thư phòng trên tiểu giường, tiễn hắn đi những nữ nhân khác trong phòng, lại chờ hắn trở về. Thật dài thật lâu khang ung năm tháng bên trong, nàng tổng đi ở sau lưng của hắn cách xa một bước, mặt mày thanh đạm cúi đầu. Mà đối mặt sinh tử lúc kiên quyết, tựa hồ đều khiến người có không chút nào luyến sinh ảo giác, một cái tùy thời có thể quay đầu biến mất không thấy gì nữa nữ tử. Có ít người giống một cốc trà xanh, uống thời gian càng nhiều, càng là quen thuộc ỷ lại. Có nàng ở địa phương, liền là nhà. Tất cả mọi người biết, đây là hắn Ái Tân Giác La Dận Chân nô tài, buộc tại hắn mệnh bên trên nha đầu. Tag Thanh xuyên cung đình hầu tước ngược tình cảm lưu luyến sâu biên giới tình ca Từ ngữ tìm kiếm Nhân vật chính Vân Yên Hiểu Hòa, tứ a ca Dận Chân ┃ vai phụ Bát a ca Dận Tự, chín a ca Dận Đường, thập tam a ca Dận Tường, thập tứ a ca Dận Trinh, Hoằng Huy, Ô Lạp Na Lạp thị, Niên Canh Nghiêu, Khang Hi, Phúc nhi, Bích Nguyệt chờ ┃ cái khác Thanh xuyên, Ung Chính, tứ gia, nửa đời thanh tình, Giản Lan.
Review truyện “Nửa đời thanh tình”. Lấy bối cảnh vương triều nhà Thanh thời vua Khang Hy – Ung Chính, những dòng văn trằn trọc, triền miên đã chậm rãi phác họa lại một góc xa xưa của lịch sử, dưới góc nhìn của một nô tỳ tiện tịch. Guồng xoay quay dần, trang giấy lật giở, cảnh còn nhưng người đi mất, chỉ có năm tháng mãi lặng lờ trôi. Không có khổ đau đầy đọa, không có dồn dập sóng sầu, tất cả cứ ưu tư bình đạm như cánh hoa hấp hối rơi xuống đất, lại khiến nước mắt tràn mi, tâm người thổn thức, tim đập nhức nhối. Thế gian đều biết, Tứ a ca Ái Tân Giác La có một nô tỳ luôn yên lặng đứng sau lưng, cúi đầu vì chàng rửa chân, lại ngẩng đầu vì chàng bới tóc, sáng lặng lẽ khoác cho chàng bộ triều phục, tối chong đèn chờ thâu đêm, lại khi rảnh rỗi bồi bên người, thay chàng mài mực đọc thơ. Đông hạ thu xuân, trăng tròn trăng khuyết, lòng người đổi thay, chỉ có ngọn đèn màu cam trong Tứ Nghi Đường vẫn đượm nồng hơi ấm, nơi góc cửa vẫn luôn có bóng dáng gầy gò chờ chàng trở về. Năm tháng chẳng xin thiên trường địa cửu, chẳng muốn độc sủng một đời, cũng chẳng cầu đá mòn sông cạn. Chỉ ở nơi ấy, một góc sân, một mảnh vườn, có cây ngô đồng bám rễ vươn cành, ngắt hoa quế ủ rượu thưởng trăng, trong vòng tay ấy, mọi thứ vĩnh viễn chẳng đổi thay, tháng năm như ngậm cành lan trong miệng, ngọt ngào mà khoan khoái. Thời thời khắc khắc chỉ cần nàng ở bên, nơi nào có nàng, đó là nhà. Dòng kể từ tốn, chậm rãi mà đều đặn, khiến người ta vô tình bị cuốn vào từng trang lịch sử, để đến lúc nhận ra thì hốt hoảng, vì đã quá nửa đời người. Mối tình của họ nhức nhối, vui buồn lẫn lộn, chẳng thể nói rõ là duyên hay nghiệt, là họa hay phúc, đành để nước mắt tràn mi, đời này không thể xa, không thể dời, dẫu cho bãi bể nương dâu, lòng đau khôn tả. Tên nàng không có trong lịch sử, danh nàng không ghi vào ngọc điệp, nàng không phải phi, cũng chẳng phải hậu. Trong mắt thế gian, nàng là nô tài của Ái Tân Giác La Dận Chân, chỉ có những người bầu bạn với vua mới biết, nàng là vợ vua, là người vợ duy nhất mà chàng quỳ gối cầu hôn, lập lời thề tối cao của người Mãn hỏi làm vợ.
Vân Yên và và mấy cô bé Phúc Nhi, Bích Nguyệt đều là tiện tịch, đều là những nha hoàn làm việc nặng thấp kém nhất trong điền trang. Những nha hoàn khác thường xem thường bọn họ, đùn đẩy tất cả các công việc nặng nhọc dơ bẩn nhất cho họ Vân Yên, ngươi chuyển toàn bộ củi vào nhà bếp đi, nhanh lên một chút, chậm chạp là biết tay đại nha hoàn ăn mặc đơn giản chỉnh tề tay chống eo kiêu ngạo sai bảo nàng. Vân Yên buông cái chày đang giã gạo trong tay xuống, cung kính nói "Vâng, tỷ tỷ." Đại nha hoàn thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, hất cằm xoay người bước Quá coi thường người khác rồi, nó nghĩ mình là ai chứ!Bích Nguyệt đang giã gạo bên cạnh nhịn không được nói nhỏ. Phúc Nhi vội vàng lấy khuỷu tay huých vào cánh tay con bé, nói- Bà cô nhỏ của tôi ơi, cô nhỏ giọng một chút, để người khác nghe thấy chúng ta lại gặp rắc Yên tìm dây thừng, đi đến sân nhỏ bên kia, trong sân chất đầy một đống củi. Vân Yên ngồi xổm xuống, bắt đầu buộc thành từng bó một, chỉ một lát sau đầu đã ra đầy mồ hôi, trên tay cũng đã xuất hiện vài vết thương do bị củi gỗ đâm. Phàm là những a hoàn có chút thân phận đều không muốn làm những việc này, nhưng Vân Yên là tiện tịch. Đúng vậy, là nha hoàn tiện tịch thấp kém nhất, là nha hoàn tiện tịch đến xách giày cho chủ tử cũng không xứng. Đến nơi này, càng khiến nàng hồi tưởng lại số phận xuất thân quyết định cuộc sống của con người như thế nào. Vì vậy, hai người Bích Nguyệt, Phúc Nhi có thể thỉnh thoảng thừa dịp không có người để oán trách, oán trách những nha hoàn coi thường họ, oán trách ông trời, oán trách xuất thân chính mình, nhưng Vân Yên vẫn không kêu rên một tiếng khi làm việc. Làm việc thì có gì không tốt? Ít nhất không phải nghĩ chuyện kiếp trước kiếp này, sẽ không còn nhớ lại những ký ức vỡ vụn về hy vọng xa vời. Dù là kiếp nào, nàng cũng không có thời gian để thương hoa than nguyệt. Đó là công việc của những tiểu thư nhà có bắt đầu chuyển từng bó từng bó một, cố hết sức khiêng vào phòng chứa củi. Quần áo bằng vải thô đã bị mồ hôi thấm ướt, nàng cũng không hề để ý. Trên khuôn mặt non nớt thanh tú không có bất cứ cảm xúc nào. Làm cho đến giữa trưa, cuối cùng cũng vất vả chuyển xong đống củi trên mặt đất. Cơm của hạ nhân trong phòng bếp cũng bị vét hết sạch, Vân Yên đành ôm một bụng rỗng quay lại phòng giã Vân Yên, qua đây, tôi và Bích Nguyệt giấu cho cô một cái bánh bao nè. Phúc Nhi lấy một bọc giấy dầu gói bánh bao từ trong tay áo Yên nhìn cái bánh bao, lại nhìn hai cô bé đều mặc quần áo vải thô. Cúi đầu mấp máy đôi môi khô nứt- Cám ơn hai người, Phúc Nhi, Bích Còn không mau đi rửa tay, mau ăn đi, nhân lúc nó còn nóng. Bích Nguyệt giả bộ trừng mắt với Vân Yên. Vân Yên mỉm cười đi tới thùng nước múc nước rửa tay. Đau như bị muối xát. Xòe tay ra xem, chi chít những vết thương mới và vết thương cũ chồng chất lên nhau. Nàng thở dài một tiếng, đôi tay này, quả là xách giày cho người ta cũng không xứng tay xong cầm lấy bánh bao, từng miếng từng miếng một ăn hết, cảm giác đói tới mức lưng dán bụng cũng giảm đi phân nửa. Nàng vội vàng tiếp tục cùng hai cô bé bắt đầu giã hai canh giờ luôn chân luôn tay trong nhà bếp đến trước giờ chuẩn bị cơm tối, ba người cuối cùng cũng nâng cái lu đựng gạo đã giã xong lên chuyển đi. Vừa đặt cái lu xuống, không kịp lau mồ hôi, bỗng nghe thấy giọng nói của quản gia vang lên bên ngoài, mọi người đều nhòm vào trong Có chuyện gì vậy?Bích Nguyệt ngó đầu ra ngoài cửa xem Chúng ta mau ra xem thế nào đi, chắc quản gia muốn giáo huấn gì Nhi vội vàng kéo Vân Yên cùng Bích Nguyệt bên cạnh. Ba người nhanh chóng chạy vào trong sân, đã có một đám hạ nhân tập trung ở đó. Một bà quản gia gầy gò đứng ở phía Đã đến đông đủ hết chưa? Sau này cứ lười biếng thế này thì định làm việc ở phủ hoàng tử thế nào?Giọng nói sắc bén của bà quản gia vang lên bắt đầu giáo Quản gia dạy bảo đúng ạ, mọi người đã đến đủ rồi ạ .Gã sai vặt đứng đầu bước lên vừa cười vừa trả lời..Quản gia nhìn đám nô tài đứng đông nghịt trong sân, ai cũng cúi gằm đầu xuống, tằng hắng một cái bắt đầu lên tiếng - Hiện tại các ngươi đứng đúng vị trí, xếp thành hàng cho ta. Nàng, Phúc Nhi và Bích Nguyệt ba người xem xét lại vị trí của nhau, cùng giúp mọi người xếp thành một Mấy ngày trước, Vạn Tuế Gia đã chỉ dụ cho các vị hoàng tử trưởng thành được mở đường xây phủ. Trong đó có kỳ chủ kỳ Tương Bạch của chúng ta – Tứ Bối Lặc và Bát Bối Lặc, đây là chuyện lớn vô cùng quan trọng. Các ngươi bình thường cũng gọi chân tay nhanh nhẹn, quy củ nên dạy cho các người các ngươi đều đã biết. Hiện tại hai phủ bối lặc vừa mới xây, lại gần nhau, đúng lúc này cần đến hạ nhân, các ngươi vô cùng có phúc, có thể vào được phủ hoàng tử là phúc khí mà bao nhiêu người mấy đời không tu được! Các ngươi tới đấy nhất định phải cẩn thận chăm chỉ, nếu không cẩn thận đầu của các ngươi!Bài giáo huấn dài đầy kích động của quản gia đã khiến các hạ nhân trong sân xôn xao hẳn Các ngươi trật tự!Quản gia quát lớn một tiếng, âm thanh như ong vỡ tổ phía dưới bỗng nhiên im Các ngươi tách thành hai nhóm, số lẻ đến phủ Tứ gia, số chẵn đến phủ Bát hạ nhân xung quanh bắt đầu báo số của chính mình, Vân Yên đứng ở giữa Phúc Nhi và Bích Nguyệt, đợi sau khi Phúc Nhi báo số chẵn thì Vân Yên chính là số lẻ, Bích Nguyệt lại là số chẵn. Ba người họ cứ ba mặt nhìn nhau như vậy rồi tự động tách ra thành hai khi giáo huấn kết thúc, hạ nhân đều tung tăng như chim sẻ quay về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngày hôm sau đến phủ hoàng tử báo danh. Nghe nói Tứ Bối Lặc và Bát Bối Lặc là hai hoàng tử trưởng thành được đương kim hoàng thượng sủng ái nhất người Phúc Nhi, Bích Nguyệt, Vân Yên trên đường quay trở lại phòng cho hạ nhân đều không nói lại căn phòng đơn sơ, vành mắt Phúc Nhi hoe hoe đỏ kéo tay Vân Yên- Vân Yên, từ nay về sau chúng ta không thể làm bạn được nữa rồi, cô phải tự chăm sóc cho chính mình đấy Không phải quản gia nói rằng hai phủ Bối Lặc gần nhau sao, có lẽ có lúc chúng ta sẽ gặp lại Nguyệt tiếp lời nói."Ừ" Vân Yên cúi đầu trả lời, yên lặng nắm tay hai Tỷ tỷ, hai tỷ cũng phải cẩn thận Nghe nói, Bát Bối Lặc nổi danh là Bối Lặc hiền đức, có phải không?Bích Nguyệt túm tay áo Phúc Hình như là vậy, chỉ là không biết chủ tử Tứ Bối Lặc của Yến Vân là người như thế nào nhỉ? Ít người nhắc tới Nhi ngước đầu lên nhìn Vân Yên. Vân Yên chỉ lắc đầu. Nàng tuy là một cô gái xuyên không, nhưng đáng tiếc chỉ là một cô sinh viên khoa học tự nhiên tốt nghiệp đại học Tam Lưu, không thông thạo lịch sử lắm. Con trai của Khang Hi lại quá nhiều, nàng cũng không rõ là ai với ai. Về phần đi đâu làm việc cho ai, Tứ Bối Lặc, Bát Bối Lặc hay Bối Lặc nào đó đều là vận mệnh do ông trời đưa đẩy, Vân Yên đã sống nửa đời người, sẽ không bị những chuyện này làm mình thấp thỏm không người vừa líu ríu nói chuyện, vửa thu dọn hành lý chỉ vẻn vẹn vài bộ quần áo chuẩn bị ngày mai rời khỏi chỗ này, cười cười nói nói đến đêm khuya mới này không ai biết được, số phận đang chờ đợi ba người phía trước là như thế nào?
Thể loại Thanh xuyên, điền văn, tình cảm nhẹ nhàng, HESố chương 206“Ai, nắm lấy tay ta, níu giữ ta nửa đời cuồng dại. Ai, hôn lên mắt ta, che chở ta nửa kiếp lênh đênh.” —— dẫn Hiểu Hòa, một cô gái bình thường tẻ nhạt. Không có câu chuyện gì đặc sắc. Nửa đời sống tại thế kỷ 21, gia đình tam lưu bình thường, sau khi tốt nghiệp đại học làm một trợ lý quèn, vừa an phận lại nhỏ bé. Gặp gỡ Chu Duệ Đình, mới khiến nàng biết được một cô gái tầm thường mơ tưởng thứ hạnh phúc xa vời sẽ nhận được sự chế nhạo của ông Trời. Sau khi cửa nát nhà tan mới vỡ lẽ thì ra mạng của mình còn hèn mọn hơn trong tưởng tượng. Nửa đời sống tại triều Đại Thanh, dưới triều vua Khang Hi, là một nô tỳ tiện tịch tên Vân Yên trong phủ của Tứ a ca. Những cô gái Thanh xuyên, yêu hận tình thù với các a ca của nhà Ái Tân Giác La, nàng đã từng thấy. Có thể nàng không có mỹ mạo của một cô gái xuyên không, càng không có ngạo khí của một nữ xuyên không, nàng luôn luôn hèn mọn thấp đầu quỳ gối. “Tứ gia, nô tỳ chỉ là tiện tịch!” Nàng hoảng sợ rút tay mình về, quỳ phục bên chân Tứ a ca Dận Chân. “Là ai” Dận Chân cúi đầu vuốt ngọc ban chỉ trên ngón tay trái của mình, “Lão Bát, lão Cửu, hay là lão Thập tứ? Hoặc là, còn có lão Thập Tam.” Nàng cứng đờ cả người, đầu ra sức dập xuống mặt đất, nước mắt nhỏ trên nền đất lạnh băng. “Tứ gia, nô tỳ chỉ là tiện tịch, thật sự không xứng hầu hạ gia.” Dận Chân dùng sức kéo nàng dậy từ trên đất, ánh mắt đe doạn nhìn nàng “Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi đã là nô tỳ của Ái Tân Giác La. Dận Chân ta, cả đời đều là của ta.” Mỗi đêm, nàng vì hắn mài mực khoác thêm áo, thay quần áo rửa chân. Mỗi sáng sớm, nàng vì hắn mặc quần áo chải đầu, bưng trà dâng nước. Nàng luôn chong một ngòn đèn nhỏ, ngủ trên chiếc sập nhỏ bên ngoài thư phòng của hắn, tiễn hắn đến phòng của những người phụ nữ khác, rồi lại chờ hắn trở về. Trong những năm tháng Khang – Ung dài đằng đẵng, nàng vẫn luôn đi sau lưng hắn một bước xa, mi mục thanh đạm đầu cúi gằm. Mà lúc đối mặt với sinh tử lại quyết tuyệt, dường như đều khiến người có ảo giác không chút nào ham sống, một người con gái bất cứ lúc nào có thể ngoảnh đầu biến mất. Có vài người giống như một chén trà xanh, uống ngày càng lâu, càng có thói quen ỷ lại. Nơi có nàng ở, chính là nhà. Tất cả mọi người đều biết, đây là nô tỳ của Ái Tân Giác La. Dận Chân hắn, là nha đầu buộc tại sinh mạng của hắn.
Một đêm trăn trở cuối cùng cũng ngon giấc, khi ra khỏi Phật đường thời gian đã không còn sớm, sau khi hầu hạ Dận Chân tắm rửa xong thì Vân Yên cũng đến phòng tắm tắm qua loa. Lúc ra ngoài, Dận Chân đã đứng trước cửa dọa Vân Yên giật mình. Chiếc khăn lớn thường được Dận Chân dùng để lau người giờ đây đang phủ trên trên vai Yên cẩn thận chọn một chiếc áo dài màu xanh thẫm cho chàng thay, chiếc cằm chàng kiên nghị mà lạnh lùng, nhưng lại khiến Vân Yên cảm thấy yên tâm. Nàng kiểm tra lại ngọc bội và tua vàng trên tóc chàng, tất cả đều ngay ngắn chỉnh tề, hai người cùng ra khỏi Tứ Nghi Đường, hôm nay nắng rất Yên đi theo Dận Chân đến chính phòng thăm đích phúc tấn Na Lạp thị. Đông Mai đã thu xếp tươm tất tất cả các công việc ở chính phòng, nhưng sức khỏe của Na Lạp thị dường như không lạc quan cho lắm. Dận Chân đã sai Cao Vô Dung đưa rất nhiều thứ đến đây, đúng lúc đó Trắc phúc tấn Lý thị cùng vài vị thiếp thất Tống thị, Cảnh thị, Nữu Hỗ Lộc thị cũng tới thăm. Mọi người ngồi với nhau một lúc, sau đó cùng đi ăn cơm biểu hiện cử chỉ của Dận Chân đều đúng mực của một vị hoàng tử cũng như là chủ nhân của Tứ phủ, vô cùng hoàn mỹ, cao ngạo, nghiêm nghị, quan tâm, dịu đàn ông này tuy có vẻ lạnh lùng, nhưng lại vô cùng gợi cảm. Sự gợi cảm này lại càng hiện lên rõ ràng hơn trong đôi mắt ái mộ của các mi dày đậm và làn da sáng bóng trên khuôn mặt chàng càng khiến người khác có dục vọng muốn đến gần chinh phục, nhưng rồi lại bị cản trở bởi uy nghiêm không thể chạm vào và sự lạnh lùng không thể vượt cả của Tứ Bối Lặc tốt đẹp như vậy, không có gì là không có. Thế nhưng trong con mắt của một người hiện đại như nàng, cuộc sống trong gia đình hoàng thất vẫn có gì đó thật ngột ngạt tàn xong cơm trưa, Cao Vô Dung dẫn Tiểu Thuận Tử vào bẩm báo nói, tất cả mọi thứ trong bữa tiệc tối nay đã chuẩn bị xong, cũng đã sắp xếp ổn thỏa gánh hát diễn trong bữa tiệc, chỉ còn chờ các vị hoàng tử chiều nay đến dựDận Chân dựa người vào ghế uống trà, các vị phúc tấn thiếp thất đoan trang e lệ chuẩn bị cáo lui. Lúc sắp đi Trắc phúc tấn Lý thị nói- Ngày xuân dễ mệt mỏi, không biết sau giờ ngọ gia sẽ nghỉ ngơi, chúng thiếp thân xin cáo lui nhiên ánh mắt nàng ta cũng không hề thiếu ý tứ mời mọc. Hiện giờ Đích phúc tấn Na Lạp thị không tiện hầu hạ, thế nên tất cả các phòng trong hậu viện đều mong chờ giờ nghỉ Chân ngẩng đầu, thuận tay đặt chén trà xuống, ừm một tiếng, nói - Vậy ta nghỉ tạm trên giường nhỏ ở phòng trong nơi này cũng Dận Chân không thích gần gũi với người khác, từ sau khi dưỡng mẫu Đồng Hoàng hậu quy tiên chàng lại càng không thể hiện ra vui mừng hay tức giận. Thậm chí sau khi trưởng thành được chỉ hôn, nhiều năm qua chàng rất ít khi nghỉ ngơi ở phòng phúc tấn thiếp thất giữa ban ngày, hôm nay lại nghỉ trưa ở chính phòng, mặc dù không phải là sủng ái, nhưng cũng thể hiện sự gần gũi của chàng, khiến trong lòng những người rời đi không hâm mộ thì cũng ghen mắt Na Lạp thị cũng đong đầy sự vui vẻ khó che dấu được, sai Đông Mai đi chuẩn bị giường chiếu ở phòng trong, rồi dẫn Dận Chân qua. Trong căn phòng ấm áp có ánh nắng rọi vào, căn phòng lại ở một góc sâu nhất trong chính phòng nên vô cùng yên Lạp thị định đích thân hầu hạ Dận Chân cởi áo, nhưng Dận Chân ngồi trên giường xua tay nói không cần, bảo rằng chỉ nằm một lúc rồi đến sảnh trước. Còn nói sức khỏe của nàng không tốt, sai Đông Mai đưa nàng về phòng mình nghỉ ngơi. Na Lạp thị nói vâng rồi ra Yên đứng trước cửa phòng, vốn tưởng rằng có Na Lạp thị và Đông Mai hầu hạ rồi thì có lẽ mình nên cáo lui rồi trở về Tứ Nghi Đường trước. Nhưng thấy các nàng đi ra, Vân Yên vội vàng cung kính hành lễ với Na Lạp thị. Ánh mắt của Na Lạp thị rơi trên người Vân Yên, vẫn là giọng điệu cao quý đoan trang như trước bảo nàng phải cẩn thận hầu hạ, có việc gì thì đến phòng nàng ta tìm Đông Vân Yên vào phòng, Dận Chân đang tựa người vào chiếc giường nhỏ, vạt áo trên eo từ sau hông rủ xuống, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Vân Yên không biết một đêm chàng ngồi thiền liệu có thật sự suy nghĩ thông suốt được hay không, nhưng thái độ của chàng hôm nay càng thêm lạnh lùng và thận trọng. Tất cả những điều này đã quá đủ đi đến đưa tay đến dưới cổ chàng, giúp chàng cưởi cúc áo dưới yết hầu. Rồi kéo mành trúc xuống che bớt ánh nắng chói chang, sau đó cầm một tấm chăn mỏng đắp lên bụng chàng, cuối cùng thì nhẹ nhàng tháo giày cho Chân hơi nâng hàng mi lên, chăm chú nhìn vào nàng, khi nàng ngẩng đầu lên, thì chàng nhắm mắt lại.* * * * *Nói là nghỉ ngơi một lúc, nhưng sau khi Tiểu Thuận Tử nhẹ nhàng gõ cửa nói Bát Bối Lặc đang ở sảnh trước, Dận Chân mới mở mắt Bối Lặc Dận Tự hôm nay quả thật đến hơi sớm, khi Dận Chân đưa Vân Yên với khuôn mặt trầm tĩnh đến tiền viện, Dận Tự đang chắp tay đứng dưới cây lê sau cửa thùy hoa ở sảnh trước mỉm cười ngước đầu ngắm nhìn, hoa lê trắng như tuyết treo trên đầu cành, khuôn mặt hắn thấp thoáng sau tán cây, quần áo mũ mão còn trắng hơn cả dường như cảm nhận được người đến chậm rãi xoay người lại, mỉm cười gọi- Tứ lâu không gặp, trong khí chất của hắn dường như lắng đọng nhiều hơn một chút. Phong thái nho nhã lễ độ dần tích tụ theo năm tháng. Chỉ có Vân Yên mới rõ sự tàn nhẫn thực sự của hắn dưới khuôn mặt Thập Tam A Ca Dận Tường đi nam tuần với Khang Hi không ở trong kinh, bởi vậy không nằm trong nhóm hoàng tử đến dự yến tiệc tối nay. Bát A Ca Dận Tự lại ở gần đây nhất, nhưng mấy năm nay qua lại cũng rất ít. Lần này khi Dận Chân đổ bệnh, Dận Tự lại giải quyết mọi việc rất tốt. Hắn không đi cùng Cửu A Ca Dận Đường, Thập A Ca Dận Trinh, mà một mình đi trước, thể hiện mình gần gũi với chàng đến cỡ vì thời gian còn khá sớm nên Dận Chân và Dận Tường cùng đi đến Tứ Nghi Đường phía đông nam. Dận Tự nhẹ nhàng kéo cánh tay của Dận Chân, thân mật hỏi thăm sức khỏe của chàng, Thái độ của Dận Chân cũng vô cùng phối hợp. Người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người thân thiết không nói nên Yên yên lặng đi theo sau bọn họ, vòng vo quanh co thì đến chiếc cầu cong cong, nàng nhìn bóng lưng hai người họ mà cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không biết cảm giác này đến từ Tự đến gần Tứ Nghi Đường, ngửa đầu lên ba chữ “Tứ Nghi Đường” trên tấm hoành, tự đáy lòng khen ngợi vẫn là chữ của Tứ gia khiến người khác ngưỡng mộ vào trong sân, cây ngọc lan đón gió lay động duyên dáng yêu kiều đứng bên cạnh cây ngô đồng cao lớn, mọi người như đi lạc vào cảnh tiên. Trong bầu không khí vẫn thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt nhưng vấn vít, hai người Dận Chân và Vân Yên dù đã quen nhìn cảnh vật nơi đây nhưng khi nhìn theo ánh mắt của Dận Tự cũng phải ngơ người đứng trước cửa một lúc lâu, Vân Yên không nhìn rõ sắc mặt của Dận Tự. Hắn nghiêng đầu cười với Dận Chân bên cạnh, - Chỗ này của Tứ ca quả nhiên là thiên đường chốn nhân gian. Quý giá như vậy e rằng trên đời này khó tìm được nơi thứ Yên thấy khóe miệng của hắn cười, nhưng trong đôi mắt tuyệt đẹp của hắn lại không hề có ý Nghi Đường vốn là nơi hai người ở, nhưng sau khi Dận Tự xuất hiện ở đây, nơi này lại bỗng trở nên chật hẹp. Một người được bao phủ bởi ánh hào quang, nhưng đâu phải nơi nào cũng có thể tùy tiện ngồi được. Vân Yên bỗng nhiên thấy nhớ Dận Tường, khi anh ta ngồi trong Tứ Nghi Đường thì luôn luôn là dáng vẻ tự do tự Dận Tự ngồi ở ngoài sân Tứ Nghi Đường, ánh mắt hắn luôn băn khoăn do dự nhìn giàn nho và giàn hoa tử đằng ở góc sân. Vân Yên bưng trà lên cho hai người, sau đó thì lui xuống tiểu viện phía sau Tứ Nghi Đường thu dọn quần áo. Cho đến khi vào trong viện, Vân Yên mới thở phào một hơi nhẹ này không giống với rất nhiều lần trước đây, từ lúc Dận Tự vào cửa chưa từng liếc Vân Yên phía sau Dận Chân đến một cái, coi nàng chỉ là một nô tì nhỏ bé bình thường không có gì đặc biệt. Đàn ông là một loại động vật rất dễ cả thèm chóng chán, đặc biệt là đối với một con chuột nhỏ không có chỗ nào hấp dẫn. Sau nhiều năm trốn tránh và từ chối, cuối cùng Vân Yên cũng thấy hắn chán nản và quên hoàng tử lục tục đến sảnh trước, Dận Chân và Dận Tự ra khỏi Tứ Nghi Đường, Vân Yên cũng vội vàng đi theo. Sảnh trước vô cùng náo nhiệt, ngay cả gánh hát cũng đã dựng xong sân khấu ở ngoài sân. Sau khi yến tiệc bắt đầu, Dận Chân không để Vân Yên hầu hạ mà bảo Tiểu Thuận Tử làm thay. Vân Yên gật đầu lui xuống, chuẩn bị trở về Tứ Nghi cửa phụ một gã sai vặt nhìn rất quen mắt hỏi nàng có phải là Vân Yên không, nàng dừng lại nhìn kĩ y. Hóa ra là Tiểu Khấu Tử của Bát phủ, là gã sai vặt hay đi theo cùng hầu hạ Bát Bối Lặc Dận Tự với Tiểu Nữu Khấu Tử Vân Yên cũng coi như đã từng gặp nhau một lần, ở lễ hội săn bắn mấy năm trước, khi đó y vẫn chưa được coi trọng bằng Tiểu Nữu Tử. Nếu như nói Tiểu Nữu Tử là người hầu của Dận Tự, thì Tiểu Khấu Tử giống như người hầu của Tiểu Nữu nhìn chung quanh, rồi mới rút một cái khăn vuông khỏi tay áo hỏi Vân Yên có nhận ra không. Vân Yên sững sờ, lập tức đưa tay nhận lấy, quả nhiên là chiếc khăn trắng quen thuộc, phía góc trái còn thêu một chữ “Phúc”, nhưng ở một góc khác có một vết máu, xung quanh là những tia máu nhỏ bắn Yên nắm chặt khăn tay, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn y,- Phúc Nhi, chị ấy làm sao vậy?Trên khuôn mặt của Tiểu Khấu Tử có một sự thương cảm khó che giấu hết,- Cô ấy vẫn làm việc trong nhà ấm, nhưng bệnh rất nặng, sợ rằng không qua khỏi. Ta đưa khăn tay tới tay cũng như giúp cô ấy hoàn thành một phần tâm lòng Vân Yên run lên bần bật, đôi mắt đã đỏ hoe, đôi chân đứng không Thật sao? Còn chị Bích Nguyệt thì sao?Tiểu Khấu Tử cười khổ- Hai người họ đều là những nha hoàn làm việc nặng thấp kém nhất, Bích Nguyệt còn có thể thế nào. Cô ấy chỉ nói nếu có cơ hộ sẽ mang khăn đến cho cô, ngoài ra không nói gì khác. Sảnh trước còn có việc, ta phải đi hầu hạ chủ tử Yên dựa vào vách tường, tim như chìm xuống đáy bể. Nàng buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại. Tiểu Khấu Tử nói không sai, Bích Nguyệt còn có thể thế nào. Phúc Nhi sẽ không dùng chiếc khăn này để đùa giỡn nàng đâu, chiếc khăn này là thứ quý giá nhất của Phúc Nhi, là thứ duy nhất mẹ tự tay làm để lại cho nàng ấy, chỉ khi màn đêm buông xuống Phúc Nhi mới có thể lấy chiếc khăn từ trong bọc quần áo ra nhẹ nhàng vuốt ve, thậm chí nàng còn không dám sờ vì sợ làm bẩn. Khi đó, Vân Yên trong bóng đêm nhìn thấy, trong lòng chua không phải là vạn bất đắc dĩ, Phúc Nhi sẽ không nhờ người đưa chiếc khăn này tới cho nàng. Tuy nàng ấy không nói gì, nhưng Vân Yên biết, nàng ấy đang cầu cứu nàng, ba người các nàng không nơi nương tựa, cũng không có bất cứ ai thương xót thay cho họ, hi vọng của hai người ấy có lẽ chỉ còn lại nàng!Những năm gần đây, cuộc sống nàng dần dần yên lặng trở lại, một phần vì do Bích Nguyệt thay Dận Tự đưa hoa mã đề đến nên nàng không dám chủ động đến Bát phủ tìm bọn họ nữa, cứ nghĩ rằng hai người họ cũng sẽ bình an sống như thế đến cuối đời, bây giờ nghĩ lại quả thật quá đơn giản tới đây, Vân Yên biết mình đã quan tâm quá nhiều, đôi chân chạy về phía Tứ Nghi Đường, nàng muốn lấy tất cả bạc mấy năm nay tích cóp được. Trong lòng nàng giờ đây chỉ nghĩ một điều duy nhất dù thế nào, nàng vẫn muốn gặp Bích Nguyệt một lần!Vân Yên vào gian phòng nhỏ lấy tất cả ngân phiếu mình có trong kệ nhiều ngăn ra, ba trăm lượng này là toàn bộ bạc nàng tích cóp được mấy năm nay, hầu như là tiền lì xì Tứ gia phát trong yến tiệc tất niên, vốn định sau khi về già sẽ không làm nha hoàn nữa mà ra ngoài xây một căn nhà trong thôn để dưỡng lão. Nhưng bây giờ, nàng chỉ hi vọng số bạc này có thể đổi thành đại phu, đổi thành thuốc thang để cứu sống được Phúc Yên nắm chặt lòng bàn tay mình, muốn ngay lập tức đi gặp Phúc Nhi. Thật ra, khoảng thời gian tốt nhất chính là đêm Khấu Tử nói Phúc Nhi bị bệnh nặng e rằng khó qua khỏi, kéo dài thêm một ngày là nguy hiểm hơn một lần. Nhưng bình thường, không nói Vân Yên là người không rời khỏi Dận Chân nửa bước, mà ngay cả nàng cũng có điều kiêng dè riêng với Bát phủ, lúc này Dận Tự đang ở Tứ phủ, sau yến tiệc còn xem hí kịch, không chắc chắn là thời cơ tốt nhất. Nếu như nàng đi từ cửa sau, đi nhanh về nhanh thì đây là thời gian an toàn như nói, còn điều gì lo nghĩ và nguy hiểm hơn, thì từng giây từng phút trôi qua càng khiến Vân Yên không thể tiếp tục chờ đợi nữa. Nàng hít sâu một hơi, rồi chạy khỏi Tứ Nghi Yên rẽ trái quẹo phải đến phòng hạ nhân và cửa sau gần với Bát phủ ở phía Tây, cánh cửa này chỉ cách Bát phủ một bức tường. Vân Yên trước đây chưa bao giờ có cơ hội tới, đêm nay khó khăn tới đây, mồ hôi đã ướt đẫm trăng đã leo lên ngọn cây, ánh sáng mờ ảo chiếu rọi xuống mặt HẾT CHƯƠNG 90 -
nua doi thanh tinh